Cả đám nhiều chuyện nãy giờ đứng quan sát bên ngoài cũng đơ theo. Hùng tức , định tông cửa đi vô thì bị Hương kéo giữ lại. Hùng quay lại , Hương lắc đầu ý bảo rằng không nên. Hùng đành ráng nguôi xuống nhưng tay của Hùng nắm chặt lại , trông có vẻ rất tức. Hoàng Vũ cũng thế nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài , chỉ có điều sát khí của cậu cứ bay lòng vòng quay chỗ năm đứa làm Ngọc Hoa khó chịu :
- Nè , thôi đi , hai cậu có tức thì chuyện gì đến cũng đã đến rồi. - mặt Ngọc Hoa cười nham hiểm.
- Hừ ... tại sao Băng Băng lại có thể ... để tên đó "kiss" một cách dễ dàng thế kia chứ ? - mấy cục giận nổi liên tục trên đầu Hùng.
- Đã nói rồi , Thiên là người đáng tin tưởng ... hơn cả cậu nữa đấy Hùng ... - Ngọc Hoa đổi giọng nghiêm nghị.
- Tại sao ?
- Vì chính hành động của cậu đối với Băng Băng đã làm nó mất đi một phần tin tưởng vào cậu rồi , cậu không nhớ những gì cậu đã làm với nó sao ? - Thành nhìn Hùng với con mắt nhắc nhở.
- Hừ ... làm sao các người hiểu được kia chứ ? Tôi ... không hề muốn làm Băng Băng bị tổn thương ... ai biểu ... cô ấy **ng đến đàn em của tôi ... - Hùng đứng quay mặt vô tường. Hoàng Vũ nắm cổ áo Hùng quay lại.
- CÁI GÌ ??? CHÍNH CẬU ĐÃ LÀM BĂNG BĂNG BỊ THƯƠNG À ??? CẬU CÓ THẬT SỰ LÀ CON TRAI KHÔNG VẬY ??? CHỈ VÌ ĐÀN EM CỦA MÌNH MÀ CẬU LÀM BĂNG BĂNG CÓ MỘT VẾT SẸO NGAY CON MẮT BÊN PHẢI !!! CẬU CÓ THẬT SỰ THÍCH CÔ ẤY KHÔNG VẬY ???
- ĐÃ NÓI LÀ CẬU KHÔNG HIỂU ĐƯỢC ĐÂU !!! ĐƯỜNG LÀ MỘT ĐẠI CA CỦA NGUYÊN MỘT BĂNG NHÓM , CHẲNG LẼ THẤY ĐÀN EM MÌNH BỊ ĐÁNH ĐẾN NỖI THƯƠNG TÍCH ĐẦY MÌNH NHƯ THẾ THÌ TÔI KHÔNG BIẾT TỨC HAY SAO ???
- Thôi đi !!! Hai người ồn ào quá !!! Bộ không biết giữ trật tự à ? - Lần này là Hương lên tiếng , đôi mắt cô đang thực sự rất tức giận. Hoàng Vũ bỏ Hùng ra và quay mặt đi chỗ khác. Hùng không nói gì nhưng vẻ mặt vô cùng khó chịu.
- Hương đúng đấy , giờ không phải lúc cãi nhau vì chuyện này đâu. Có cãi nhau cũng chẳng giải quyết được gì. - Ngọc Hoa nói.
- Hừ ... đúng gì chứ ? Cô ta chỉ bênh vực cho em của cô ta thôi. - Hoàng Vũ nói với giọng bực mình. Hương lần này chịu không nổi nữa , liền la lên.
- Ai nói với cậu như thế ? Tôi chỉ can ngăn để tránh vụ đánh nhau xảy ra thôi !
- Ai chẳng biết cô chỉ cố ý ghi điểm để được làm bí thư chi đoàn trong trường ! Mà nữa , cô có ghét tôi thì nói thẳng ra , chứ đừng có lên giọng doạ "ghi vào sổ đen" hay "đỏ" gì đó của cô ! Nói thiệt , tôi cũng không ưa cô tí nào ! - Hoàng Vũ nói một cách thẳng thừng.
- Cậu ... cậu thật quá đáng !!! - Hương khóc và bỏ chạy đi. Hùng lườm Hoàng Vũ rồi sau đó chạy theo chị mình.
- Gì chứ ? Tôi chỉ nói đúng những gì mình nghĩ thôi , có cần phải khóc như thế không ... - Hoàng Vũ nói xong câu đó thì bị nguyên cái dép bay vô mặt.
- Đồ ngốc ... vậy mà cũng không hiểu à ?
- Nè , ai chơi kỳ vậy ??? - Hoàng Vũ ngước lên thì thấy ....
- - Tôi chọi cậu đấy , đồ ngốc ạ. - Hoàng Vũ nhìn kỹ lại , thì ra là nó. Con mắt bên phải của nó đã được tháo băng ra. Bây giờ thì nó không cần đến cái quấn băng đó nữa.
- Băng Băng ...
- Hừm ... tôi không ngờ cậu ngốc một cách kỳ lạ ... ngốc đến nỗi không còn gì để ngốc hơn ... - nó nói như tát nước vào mặt Hoàng Vũ làm cậu chỉ biết đớ người ra mà không nói gì được.
- Băng Băng ... đừng **** con người ta như thế ... ^^" - hắn từ đằng sau xuất hiện , tay được băng lại gọn gàng.
- Gì chứ ? Hắn ngốc thì nói hắn ngốc. Người gì đâu mà ... - nó nói với giọng lạnh lùng.
- Khoan đã ... sao tự nhiên Băng Băng **** mình ngốc ? Mình có làm gì sai sao ? - Hoàng Vũ giờ mới tỉnh giấc được.
- Hừm .... vậy thì thôi đi chết đi là vừa ... - nó nói xong quay đi. Hoàng Vũ đã bị đóng băng. Hắn cũng lắc đầu rồi chạy theo sau nó. Thành cũng lẻn đi , chỉ còn Ngọc Hoa đứng đó nhìn tên ngố và ngốc nghếch này im lặng.
- Cậu công nhận ngốc thiệt đấy Hoàng Vũ. - Ngọc Hoa nói Hoàng Vũ bằng một giọng nghiêm nghị.
- Giải thích cho tôi nghe tại sao đi rồi muốn **** gì cũng được >"< , nói như thế thì sao tôi biết tôi ngốc được. - hoàng vũ nhăn mặt.
- Thì Hương thích cậu đó , cậu không biết điều này à ?
- Hả ??? Không thể nào !!! Cái "bà chằn" đó mà thích tôi chắc trời có bão !!!
- Này , dù gì Hương cũng là con gái , đừng có mà ăn nói như thế. Hương thích cậu nên mới lo lắng cho cậu đấy. Nếu Hương không thích cậu thì nãy giờ cô ấy để cậu bị thương do đập tay vô tường rồi. - Ngọc Hoa nhìn thẳng về phía trước nhưng miệng thì giải thích cho Hoàng Vũ. Và lần này anh chàng đớ thêm tập hai.
- H ... hả ? ... Cô đang nói đùa đấy à ?
- Nhìn mặt tôi giống đùa lắm à ? - Ngọc Hoa quay lại với gương mặt chắc chắn và nghiêm nghị , Hoàng Vũ không biết nói gì thêm ngoài việc chỉ biết cúi đầu xuống.
- Tại sao không phải là Băng Băng mà lại là Hương chứ ?
- Do trời quyết định thôi , chứ cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây. Cứ suy nghĩ từ từ đi nhé. Tôi đi đây. - Ngọc Hoa quay lưng bỏ đi , để lại Hoàng Vũ đứng một mình. Đầu óc cậu bây giờ quay như chong chóng. Từ trước đến giờ cậu đâu có để ý đến Hương nên cũng không biết tình cảm của cô dành cho cậu.
Hoàng Vũ chợt nhận ra ... Hương giống như cậu vậy. Tình cảm của cậu cũng không được nó quan tâm đến , những gì cậu làm cho nó cứ như là không bao giờ hiện hữu trong cuộc sống của nó. Đối với Hương cũng như thế. Những gì Hương hi sinh cho cậu , cậu không màng tới , chỉ biết có nó mà thôi. Hoàng Vũ thở dài , cậu cũng lẳng lặng bước về lớp học của mình. Hai tiết cuối cùng trong ngày cũng kết thúc , tất cả mọi người bắt đầu chạy ào ra khỏi lớp vì hôm nay và hai ngày tiếp theo được nghỉ để trường chuẩn bị vũ hội NOEL. Nó đi xuống cầu thang và thấy Thành đã đứng đợi nó ở cổng :
- Em gái có định đi vũ hội NOEL không ?
- Chẳng biết nữa.
- Sao lại "chẳng biết" ? Em phải đi chứ ! ^^
- Tại sao ?
- Để người ta chiêm ngưỡng sắc đẹp của em gái anh hai !
- Gớm quá , ="=.
- Hi hi ...
- Nhưng cũng có thể là đi ...
- Oh yeah ! ^O^ Anh hai sẽ chuẩn bị cho em gái thiệt là lộng lẫy !
- Ớn lạnh quá ... =.="
- Xin lỗi ... bạn có phải Băng Băng ? - một giọng nói nhỏ nhẹ từ đâu đó vang lên.
- Hửm ? Ai kêu vậy ? - nó quay lại. - Cậu là ...
- Trước mặt nó là một cô gái dáng người mảnh khảnh , mái tóc được duỗi thẳng màu vàng , đôi mắt màu nâu nhìn trông thật hiền hậu và chất phác. Nó nhìn kỹ cô gái này vì nó cảm thấy hình như đã gặp cô ấy ở đâu rồi thì phải :
- Trông cậu quen lắm ...
- Hì ... sao mau quên mình thế ?
- Cậu ... cậu là ... Minh Nguyệt đúng không ?
- Hì , giờ mới nhớ ra sao ^^.
- Hả ? Minh Nguyệt đây hả ? Sao khác thế ? - Thành tỏ vẻ ngạc nhiên , hình như anh cũng quen biết với cô gái này.
- Lâu rồi không gặp , cậu Thành . - Nguyệt cười nhẹ nhàng.
Minh Nguyệt là người bạn thân của nó hồi cấp 1 , vì vào cấp đó thì nó và Ngọc Hoa học khác lớp với nhau. Nó cứ nghĩ rằng khi vô lớp mới chắc nó sẽ không có bạn , nhưng trong một lần tình cờ đi ngang qua sân sau của trường , nó thấy Nguyệt đang bị một đám con gái ăn hiếp chỉ vì Nguyệt "quá xinh" nên tụi con trai trong trường theo dữ lắm. Nó bay vô cứu Nguyệt và từ ngày hôm đó , hai đứa thân với nhau. Nó giới thiệu Nguyệt cho Ngọc Hoa và từ đó , lúc nào ba đứa cũng đi chung. Đương nhiên là đi đâu cũng bị dòm ngó vì sắc đẹp của cả ba người đều ngang ngửa. Đến khi vô cấp 2 thì Nguyệt đột ngột chuyển trường , thế là cả ba mất liên lạc với nhau từ đó. Bây giờ đột nhiên gặp lại , nó mừng biết bao nhưng có điều nó không thể hiện ra bên ngoài :
- Cậu sao biết trường mình vậy ? - nó thắc mắc.
- À , trường mình hiện đang sửa nên cho học sinh nghỉ. Trong thời gian này , mình đi tìm cách liên lạc với cậu và Ngọc Hoa. Lâu rồi không gặp , nhìn cậu khác quá. Mà sao ... mắt cậu có vết sẹo thế ? - Nguyệt ngạc nhiên , chỉ tay vào vết sẹo dài trên mặt nó. Nó xua xua tay.
- Không có gì đâu , chuyện này lâu rồi. Mình không muốn nhắc lại.
- Hì ... ừ , mình biết rồi ^^. Nhưng mà , Băng Băng khác quá. Tóc Băng Băng cắt ngắn rồi nhưng mà nhìn Băng Băng vẫn rạng rỡ như ngày nào .
- Rạng rỡ ? Ý gì đây ? - nó lườm lườm nhìn Nguyệt. Nguyệt chỉ cười chứ không nói gì thêm cả. Nguyệt là như thế , tuy cô hiền nhưng cô rất tiết kiệm lời nói của mình.
- Ngọc Hoa đâu ? - Nguyệt nhìn xung quanh.
- Nó kìa. - nó chỉ về hướng Ngọc Hoa đang đi ra khỏi cổng.
Ngọc Hoa đứng từ xa nhìn thấy Nguyệt đứng kế nó , cười nhẹ nhàng. Cô chợt thấy dáng người đó quen quen , và đương nhiên , cô không hề nghi ngờ với con mắt của mình. Ngọc Hoa chạy lại , ôm chầm lấy Nguyệt la lên :
- NGUYỆT !!! TỚ NHỚ CẬU QUÁ !!!
- A ... bình tĩnh nào ... ^^"
- Bà muốn giết Nguyệt hay sao mà ôm chặt thế ? - nó đứng kế bên nói.
- Làm gì có ? Ai nỡ nào đi giết "công chúa" của chúng ta chứ ? - Ngọc Hoa chớp chớp mắt.
- Hì ... mình mà là "công chúa" gì ? ^^" - Nguyệt đổ mồ hôi hột.
- Nè , chúng ta đi về đi rồi nói chuyện tiếp , ở đây nhiều "tia la de" quá =.=" - Thành vừa nói vừa kéo kéo áo của nó.
Lúc này , nó , Ngọc Hoa và Nguyệt đều để ý thấy , mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía ba đứa , nhất là tụi con trai. Thế là cả ba đứa kéo nhau , không quên kéo thêm Thành và đi về nhà . Cả ba cô gái chúng ta đâu biết rằng luôn có một ánh mắt theo dõi các cô ở khắp nơi ^^ (đặc biệt là Nguyệt ).
- Khi về đến nhà , cả ba cô gái đều chui ngay vô phòng khách ngồi tâm sự với nhau đủ điều. Thành cười , chỉ biết lắc đầu và đi vào nhà bếp để làm trà :
- Nguyệt nè , lâu rùi hem gặp , chắc Nguyệt có bạn trai rùi hén ? - Ngọc Hoa chọc Nguyệt , Nguyệt hơi đỏ mặt lên vì ngại.
- Ngọc Hoa nói gì kì quá ... mình chưa có ai hết đó ...
- Thiệt không vậy ? Nguyệt nhà ta dễ thương thế mà lại không có ai sao ? - Ngọc Hoa chớp chớp mắt.
- Không phải là không có ai , mà là có "đối tượng" , đúng không Nguyệt ? - nó lên tiếng làm Ngọc Hoa lẫn Nguyệt đều giật mình quay lại. Nãy giờ , nó là người "im lặng" nhất , thế mà nghe đến chuyện tình cảm của Nguyệt thì nó lên tiếng liền.
- Er ................ nè , bà nói vậy là sao ? - Ngọc Hoa hơi ngạc nhiên.
- Thì , Nguyệt đang thích một ai đó. Vậy thôi ... - nó giả vờ như không muốn trả lời cho "sự tò mò" của Ngọc Hoa.
- Nè ! Bà xấu quá ! >.< sao không nói cho tui nghe ? ttott.
- Hừm ... thì có ai nói tôi tốt đâu , bà tức cười.
- Thôi thôi ^^" , Nguyệt tự nói ra là được chứ gì ? - Nguyệt ngăn cản cả hai bên lại.
- Hả ??? Dzậy là có thiệt hả ??? - Ngọc Hoa lần này thật sự sốc vì câu nói đó của Nguyệt. Từ trước đến giờ , Nguyệt đâu có để ý đến thằng nào đâu. Bây giờ đùng một cái , lại có "đối tượng".
- Ừ ... để Nguyệt nói ... Chuyện này thật ra ...
...... Một tháng trước , trên đường đi học về , Nguyệt bị đám con trai chặn lại , không cho đi qua. Dù cô có năn nỉ , cầu xin hay kêu cứu vẫn không thể thoát khỏi bọn "35" này. Một tên trong đám đó nắm lấy tay cô kéo đi , cô ráng giật lại nhưng không được. Bỗng từ đằng sau , một bàn tay khác nắm lấy tay cô giật ra khỏi tay tên "35" và đẩy cô ra đằng sau :
- Một đám con trai mà đi ăn hiếp có một nhỏ con gái , bộ tụi bây không biết nhục à ?
- Gì chứ ? Mày là thằng nào ? Xéo đi chỗ khác ! Không tao đập chết bây giờ ! - một tên vừa lên tiếng thì đã bị một cú đánh ngay má đau điếng.
- Thằng này láo quá ! Xông vô đánh nó đi ! - thế là nguyên một đám còn lại nhào vô chỗ chàng trai đó.
Cậu đẩy Nguyệt ra xa một chút , rồi cũng xông vô xử hết. Cuối cùng , cái bọn "35" đó cũng đã được "dọn dẹp" sạch sẽ. Nguyệt thật sự hơi bị ấn tượng vì điều này , nhưng cô còn ấn tượng hơn khi chàng trai quay lại. Tóc cậu màu đen , đôi mắt màu xanh lá quyến rũ đủ cuốn hút mọi tầm nhìn của các cô gái khác , trong đó có cả Nguyệt :
- Cô không sao chứ ? - chàng trai nhẹ nhàng hỏi.
- Vâng , tôi không sao , cảm ơn anh.
- Mai mốt cô đừng đi con đường này nữa , nguy hiểm lắm. Cô còn là con gái nữa.
- Hì , tôi biết rồi ... vậy tôi phải trả ơn anh sao đây ?
- Ơn gì ở đây , tôi giúp người là chuyện đương nhiên thôi.
- Không được đâu , tôi mà không trả ơn thì tôi bứt rứt lắm.
- Thôi cũng được , vậy đi.
Nguyệt dẫn chàng trai vô một quán nước sang trọng. Điều này làm cậu ngỡ ngàng vì trước giờ cậu có vô chỗ nào đắt tiền đâu. Nguyệt chỉ tay về phía cái bàn hai người kế bên cửa sổ nói :
- Chúng ta ngồi ở đó
Chàng trai cũng gật đầu , đi lại và ngồi xuống. Nguyệt nhẹ nhàng ngồi đối diện. Chàng trai chống cằm , giọng nói khẽ :
- Sao cô vô chỗ đắt tiền chi thế ? Bình dân cũng được rồi.
- Vì tôi là khách quen ở đây nên tôi thích đến đây nhiều hơn. Ở đây rất yên tĩnh.
Chàng trai đảo mắt nhìn xung quanh , công nhận quán nước này yên bình nhưng khách hàng thì toàn những người quyền quí trong khi cậu chỉ là một người dân bình thường. Vô đây thấy có vẻ hơi kì , cậu nhìn lại Nguyệt. Mặc dù trong bộ áo đồng phục nhưng từ người cô vẫn toát lên vẻ đẹp của một tiểu thư :
- Cảnh ở đây đẹp đúng không ? - Nguyệt bỗng lên tiếng làm chàng trai giật mình. Cậu nhìn ra ngoài , xung quanh là những vườn hoa hồng mới chớm nở. Những cây hoa được tỉa thành nhiều hình dạng khác nhau , và chính giữa là một cái hồ có thác nước nho nhỏ đổ xuống.
- Ừ ... đẹp thiệt ... - cậu nhìn ra ngoài với sự suy tư.
- Anh đang có chuyện gì không vui sao ? Trông anh có vẻ đang suy nghĩ về một vấn đề gì đó. - Nguyệt hỏi với sự ân cần và dịu dàng.
- Ừ , tôi đang buồn. Nhưng chuyện này đã qua lâu rồi , tôi ... không muốn nhắc lại.
- Ừm , không sao đâu ^^. Tôi không ép anh , cafe đã ra rồi , anh uống đi. - Nguyệt cầm ly trà của mình lên đúng với phong cách của một con nhà quyền quí.
- Thật sự thì ... tôi đã phạm một sai lầm rất lớn ... không thể nào sửa lại được ...
- Sai lầm ?
- Tôi đã gây tổn thương cho người mình thương ... đã ba năm trôi qua rồi nhưng tôi vẫn không thể nào quên được ... tôi thật sự là một thằng đàn ông hèn hạ ... - tay chàng trai run lên. Nguyệt vội nắm lấy bàn tay ấy.
- Anh đừng buồn , tôi nghĩ nếu cô ấy thích anh thì chắc cô ấy sẽ tha thứ cho anh mà ...
- Không đâu , cô ấy sẽ hận tôi suốt cuộc đời này ...
- Vậy thì cô ấy sẽ là một người thật nhỏ nhen và ích kỷ vì chỉ biết nghĩ đến bản thân mình ! - Nguyệt nắm chặt lấy tay chàn trai làm cậu giật mình. - tôi ... chưa bao giờ thích một ai nên tôi không thể hiểu hết được nỗi đau của anh ... nhưng tôi tin ... một ngày nào đó ... anh sẽ gặp lại cô ấy và cô ấy sẽ sẵn sàng nói rằng : "Em sẽ tha thứ cho anh nếu như anh đồng ý cùng em thay đổi cuộc đời."
- Ừ ... tôi cũng mong là thế. - Nguyệt cười một nụ cười thật hiền từ , chàng trai chợt đỏ mặt lên. Cũng may Nguyệt không thấy được vì nhờ vào cái nón cậu đang đội trên đầu.
Sau khi uống nước và tính tiền xong , chàng trai đứng trước cổng chờ Nguyệt ra. Nguyệt bước ra và mỉm cười vời cậu , trong người cậu bỗng nóng ran lên :
- Tôi phải về đây , dù gì hôm nay cũng cảm anh . - Nguyệt cúi đầu xuống rồi quay lưng đi , chàng trai nói vọng lớn từ đằng sau.
- Tôi có thể gặp lại cô được không ? - Nguyệt quay lại , thảy cho chàng trai một thứ gì đó rồi cô quay đi. Chàng trai chụp lấy và đưa lên. Một tấm card được làm rất cẩn thận như một tấm thẻ ngân hàng nhưng đó là danh thiếp của gia đình cô. Có ghi địa chỉ nhà , số điện thoại di động của cô trên đó. Cậu mỉm cười rồi cũng quay lưng đi ngược hướng với Nguyệt.
Sau ngày hôm đó , hai người hay liên lạc và hẹn ra ngoài gặp mặt nhau hơn. Nguyệt chợt nhận ra rằng mình ngày càng có tình cảm sâu đậm với anh chàng này nhưng cô biết rằng trong trái tim chàng trai vẫn còn hình bóng của người xưa. Cô không muốn là người thứ ba chen vào cuộc sống của cậu để rồi đảo lộn mọi thứ. Cô chấp nhận làm người bạn thân của cậu để có thể được thấy cậu hạnh phúc. Nhưng sau đó , do phải chú tâm vào thi cử nên cô và cậu đều mất liên lạc từ đó. Nguyệt vẫn trông ngóng một cú điện thoại của chàng trai nhưng vô vọng.
Hồi tưởng một tháng kết thúc .............. trở về với hiện tại ......................
- Vậy là cậu hem còn gặp được cái thèng đó nữa ? - Ngọc Hoa mặt vẫn còn hơi sốc.
- Ừ ... mặc dù mình vẫn mong là sẽ được gặp lại .. nhưng mà ... - đôi mắt Nguyệt hơi đẫm lệ.
- Vậy cậu muốn gặp lại người đó nữa chứ ? - nó chống cằm , mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Đương nhiên là mình muốn , nhưng mình không biết làm sao ...
- Được rồi ngày mai theo tụi mình tới trường , mình sẽ cho cậu gặp người đó. Còn bây giờ cậu mau đi về đi , không hồi trời tối thì sẽ không an toàn đâu. - nó đi lại gần cửa sổ , vén màn lên.
- Nhưng ... ừ thôi cũng được ... vậy mình về đây , hẹn mai 7h sáng ở cổng trường hai người , bye nhe. - Nguyệt cúi đầu chào nó , Ngọc Hoa và sau đó thì là Thành , rồi cô bước ra khỏi nhà và đóng cửa lại.
- Này , bộ bà biết đối tượng của Nguyệt là ai à ? - Ngọc Hoa quay qua hỏi nó.
- Ừ , biết. Bà cũng biết đấy nhưng do bà không để ý đấy thôi. - nó vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó chợt mỉm cười nhẹ.
- Hả ? Ý bà là ...
Nó không trả lời nhưng Ngọc Hoa đoán được nó đang nghĩ gì. Cô im lặng còn nó thì vẫn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài :
- Tomorrow ... you wil see ...
Ngay ngày hôm sau , khi vừa đi tới cổng trường thì nó đã thấy Nguyệt đứng đó mỉm cười chào nó. Nó đi lại và chỉ tay vào trong ý nói rằng vào trường với nó. Nguyệt hơi lưỡng lự nhưng sau đó cũng đi :
- Mình vô trường cậu không sao chứ ?
- Không có sao vì hiện giờ trường mình đang trang trí cho lễ hội NOEL sắp tới.
- Vậy sao cậu đưa mình vào đây ? Không phải học sinh được nghỉ hết à ?
- Vì cái người cậu cần gặp đang ở trong này , nên mình mới đưa cậu vô đây , chứ không thì mình đưa cậu vô đây làm gì , để gặp ma à ?
Nguyệt cũng chỉ biết gật đầu rồi đi theo sau nó. Nó đi vòng ra sân sau , có một đám người đang dựng cây thông lên và đương nhiên trong đó cũng có người mà nó cần gặp :
- Hùng ! Ra đây nói chuyện một chút ! - Hùng quay lại , thấy nó và đằng sau là một cô gái nào đó. Cậu cũng để việc trang trí cây thông qua một bên rồi chạy lại.
- Chuyện gì vậy ? Khi không lại muốn nói chuyện với tôi ?
- Tôi không phải là người muốn nói chuyện với cậu , là người này. - nó tránh sang qua một bên , để lộ Nguyệt ra. Hùng sững sờ.
- Cô ... cô là ...
- Anh ... anh ... - cả hai người đều ngạc nhiên nói không nên lời.
- Hai người cứ nói chuyện tự nhiên đi hen , tôi đi phụ mấy người kia. - nói xong , nó quay đi một mạch để lại hai "bức tượng di động" không biết nói gì.
- Có thể ... ra kia ngồi nói chuyện được không ? - Nguyệt nhẹ nhàng cất tiếng và chỉ về phía ghế đá cách không xa chỗ hai người đang đứng.
- À ... ừ ... được chứ ... - Hùng cũng trả lời và đi lại ngồi xuống.
- Anh dạo này thế nào ? - Nguyệt hỏi nhưng vẫn không dám nhìn mặt Hùng.
- Vẫn khoẻ , còn cô ?
- Tôi vẫn thế ...
Không gian im lặng lại bao trùm lấy hai người ...................
- Tôi ... tôi có thể hỏi ... - Nguyệt lại lên tiếng.
- À ... ừ , cô hỏi đi.
- Có phải ... Băng Băng là người anh thương không ? - Nguyệt nói lí nhí nhưng vẫn đủ để Hùng nghe thấy được. Hùng im lặng.
- Ừ ... đúng vậy ...
- Tôi ... - Nguyệt không biết nói gì thêm. Nhưng lòng cô đau nhói vô cùng.
- Cô nói đúng , cô ấy tha thứ cho tôi nhưng ... chúng tôi không thể trở lại như xưa được nữa ... giờ chúng tôi chỉ như hai người bạn bình thường thôi ...
- Tôi ... xin lỗi ...
- Có gì mà cô phải xin lỗi ? Đó đâu phải lỗi của cô đâu. Chỉ do tôi quá mù quáng nên mới như thế.
- Tôi thật sự xin lỗi ! - Nguyệt đứng dậy , cúi đầu chào Hùng rồi bỏ chạy mất. Hùng ngạc nhiên nhưng không kịp giữ Nguyệt lại vì cô đã chạy khá xa. Hùng thở dài , một cuốn sách đập lên đầu Hùng làm Hùng giật mình.
- Chạy theo đi. - là nó.
- Hả ? Sao lại kêu tôi chạy theo ?
- Ngốc ạ ! Nguyệt thích cậu đó ... - nó một tay bỏ vô quần , một tay cầm cuốn sách đã được cuộn tròn lại , mắt vẫn nhìn thẳng.
- Sao cơ ? Nguyệt thích tôi ?
- CÒN KHÔNG MAU CHẠY THEO ! - nó quay qua trừng mắt nhìn Hùng. Hùng gật đầu rồi cũng bỏ đi thật nhanh. Nó lắc đầu.
Nguyệt vừa chạy vừa khóc , cô không thể nào cầm được nước mắt. Tim cô quá đau , nó đang rất đau. Cô không biết mình phải chạy đến khi nào và khi nào thì cô mới có thể dừng lại được. Một bàn tay nắm chặt tay cô giữ lại , vẫn hơi ấm ấy , vẫn bàn tay ấy , Nguyệt quay lại , là Hùng :
- Cô ... chạy nhanh quá ... tôi suýt không theo kịp cô rồi ... - Hùng cúi xuống thở dốc nhưng tay vẫn nắm lấy tay Nguyệt.
- Sao ... sao anh ...
- Băng Băng nói Nguyệt thích tôi ... chuyện đó đúng không ? - Hùng nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyệt.
- Tôi ... phải ... thôi thích Hùng ... nhưng trong trái tim Hùng chưa hề có sự hiện diện của tôi trong đó ... tôi ... không thể làm người thứ ba trong chuyện này được ...
- Cô ... ngốc quá , chưa nghe tôi nói hết mà đã bỏ chạy như thế.
- Sao cơ ? - Nguyệt ngạc nhiên.
- Tôi nói Nguyệt không hề có lỗi trong chuyện này , ngược lại , Nguyệt đã giúp tôi quên đi tất cả mọi buồn phiền. Nhưng tôi chưa thật sự hiểu gì về Nguyệt và Nguyệt cũng như thế , tôi ... cũng chưa thật sự quên hẳn Băng Băng ... nhưng tôi tin ... một ngày nào đó , tôi sẽ quên được Băng Băng ... là nhờ Nguyệt đấy ... Nguyệt đồng ý giúp tôi chứ ? - Hùng cười , vẫn nụ cười nhẹ nhàng như ngày nào. Nguyệt khóc nhưng cô vẫn đủ bình tĩnh để trả lời lại.
- Được ... mình nhất định sẽ làm được điều đó ... chỉ cần có thời gian ... chỉ cần được gặp Hùng ... chuyện gì mình cũng sẽ làm được ... - Hùng ôm Nguyệt vào , mặc dù Nguyệt vẫn khóc nhưng Hùng biết cô đang khóc trong sự sung sướng.
- Vậy ... Nguyệt có muốn làm bạn nhảy với tôi trong đêm vũ hội NOEL không ?
Nguyệt không trả lời , cô chỉ khe khẽ gật đầu. Nó đứng từ xa thấy hết mọi chuyện từ đầu đến cuối , nó mỉm cười. Nó vui cho cô bạn thân của nó. Nhưng sau đó nó nghĩ lại về nó , nó còn chưa biết tình cảm mà nó dành cho hắn thật sự như thế nào ... nó vẫn chưa đủ can đảm dang rộng cánh tay để đón chào tình của hắn. Nó ngồi dựa vào gốc cây cổ thụ và ngước mặt lên trời :
- How about my feeling for him ?
Chỉ cần hết hôm nay là đến đêm vũ hội NOEl rồi , thế mà nó vẫn chưa quyết định chọn ai làm người bạn nhảy với nó. Ngọc Hoa thì đã có anh hai nó mời rồi , hiện giờ thì nó vẫn phải chọn lựa giữa hắn và Hoàng Vũ. Nó ngồi trên xích đu trong công viên , thở dài :
- Băng Băng sao ở đây vậy ? - một giọng nói quen thuộc vang lên , nó quay lại. Là hắn.
- Thì thích. Có gì sao ?
- Không , chẳng có gì đâu. - hắn ngồi ở chiếc xích đu kế bên và im lặng.
- Cậu muốn câu trả lời ? - nó nói.
- Mình ... mình không muốn hối Băng Băng đâu ... nhưng ngày mai là lễ hội rồi ...
- Tôi cần thời gian , tôi không thể nào quyết định liền được. - nó nhìn thẳng như nhìn vào xa xăm , nhìn vào cái thế giới mà nó không bao giờ với tới được.
- Ừm ... mình hiểu rồi ... - hắn cũng ngồi im lặng.
Cứ thế này thì thật khó chịu vì bây giờ , nó hoặc hắn phải là người bắt chuyện chứ không thì cả hai sẽ im lặng thế này mãi. Nó định mở miệng thì hắn đã nói trước :
- Băng Băng có thích Hoàng Vũ không ?
- Không , thật sự là không có cảm tình với "tên đó". - nó trả lời thẳng thắn và lạnh lùng.
- Thế kia à ? Vậy ... à mà thôi , ^^ mình không hỏi đâu. - nó biết hắn định hỏi gì nhưng nó cũng im lặng coi như không hiểu gì hết.
- Mà sao cậu ở đây ? Không về nhà à ?
- Mình đi dạo ấy mà . Mình làm phiền Băng Băng à ?
- Không , chỉ thấy lạ thôi. - thật sự nó đang tò mò muốn biết cậu vừa mới đi đâu và cậu đang làm gì. Nó không hiểu tại sao nó lại có những câu hỏi ngộ nghĩnh như thế.
- Hì , trời cũng sắp tối rồi. Băng Băng mau về nhà đi , mình về trước đây. - hắn quay đi , nó chợt muốn giữ hắn lại nhưng nó im ru , không nói gì cả.
Tối hôm đó , Thành và nó ngồi trong phòng khách xem tivi. Thành thì cứ dúi mắt vào tivi còn nó thì vừa uống trà vừa suy nghĩ đâu đâu :
- Em có bạn nhảy chưa Băng Băng ? - Thành chợt lên tiếng làm nó giật mình.
- À ... chưa ...
- Ủa ? Anh tưởng là đã có người mời em rồi chứ ?
- Có nhưng ... - nó im lặng.
- Hì , anh đùa thôi , anh hiểu mà. ^^
- Anh hai ... làm sao để nhận biết được mình đang thích người ta ? - nó hỏi nhưng không quay mặt lại. Thành biết nó đang ngượng. Anh cười hiền.
- Hì , anh nghĩ là em biết rồi mà em gái . Chỉ vì ... em vẫn còn bị ám ảnh chuyện cũ nên em vẫn chưa thể cảm nhận được tình cảm của mình. Em cứ thả lỏng người ra và suy nghĩ thì anh chắc chắn em sẽ tìm được câu trả lời cho mình. Anh hai đi ngủ trước đây. À , Ngọc Hoa có gửi em bộ đồ để ngày mai đi vũ hội đấy nhé. Em lên coi đi ^^. Gud 9 em gái. - Thành xoa đầu nó rồi bước đi lên lầu.
Giờ chỉ còn một mình nó trong phòng khách , nó cứ ngồi đó. Nó làm theo lời anh nó nói , thả lỏng người ra và để đầu óc thanh thản , thế nào nó cũng tìm được chìa khoá cho trái tim nó. Bỗng hình ảnh hắn chợt hiện lên trong đầu nó. Nụ cười của hắn , những cử chỉ nhẹ nhàng của hắn và ... ngay cả nụ hôn của hắn trên con mắt bên phải của nó cứ ùa về trong tâm trí nó. Nó bật dậy , miệng cười :
I already found it ... my answer for my heart ...
Cuối cùng thì cái ngày quan trọng nhất trong cuộc đời nó đã tới , không hẳn là quan trọng nhất nhưng đó cũng sẽ là ngày cuộc sống của nó sẽ thay đổi , thay đổi hoàn toàn. Nó đi đến bên cửa sổ vén màn lên và nhìn ra ngoài. Trời bắt đầu trở lạnh được một chút nhưng ở VN thì làm gì có tuyết kia chứ. Nó rất muốn được thấy tuyết nhưng có lẽ sẽ chờ một dịp khác. Nó lại liếc nhìn lên giường , chiếc áo đầm màu trắng xoá mà Ngọc Hoa gửi cho nó tối hôm qua , hôm nay nó sẽ diện chiếc áo đó lên. Cứ như là một công chúa ấy nhỉ , nó khẽ cười và lắc đầu cho cái ý nghĩ "trẻ con" của mình :
"Cộc ... cộc ..."
- Vô đi. - nó lại mở giọng lạnh băng.
- Em gái đã chuẩn bị tinh thần chưa nào ? ^^ - Thành hé đầu qua cửa , miệng cười tươi.
- Ừm ... tinh thần thì có rồi nhưng mà ... - Thành hiểu ý nó liền , nó không biết phải make - up như thế nào , làm tóc ra sao. Thành chỉ muốn cười ra tiếng vì bây giờ , trông em gái anh ngố đến một cách kỳ lạ.
- Hì hì , để anh hai chuẩn bị cho . Được hem ?
- Chắc là anh hai làm được không ? - nó đưa ánh mắt nghi ngờ.
- Oh , không tin vào tài nghệ của anh hai em à ?
- Thôi được. Tạm tin lần này. - nó nói với giọng hơi bị tinh nghịch.
- He he , vậy để anh hai đi chuẩn bị trước rùi qua làm cho em gái sau hén - nói xong Thành đi về phòng , nó ngồi nhìn cái đầm đến một cách mê mẩn.
Nó đã bao giờ mặc đầm đâu (trừ lúc hồi còn đi học mẫu giáo) , toàn là quần jean áo thun , xong. Nó cầm cái áo đầm lên và ướm thử vào người. Chiếc đầm soa rê hở bên hai vai xoè ra hai bên , một cái nơ thiệt là to được gắn đằng sau lưng , những viên kim cương được gắn và thiết kế thành hình hoa hồng trong rất bắt mắt. Nó không thể tưởng tượng được khi khoác chiếc áo này lên rồi nó sẽ như thế nào. Đang mải suy nghĩ thì Thành bước vô , nó giật mình quay lại. Trông anh hai nó hôm nay thiệt là bảnh bao , mái tóc được vuốt keo lên trông thật điệu nghệ , chiếc áo vest được thiết kế theo kiểu cách hiện đại bây giờ chứ không như dành cho các doanh nhân , cộng thêm đôi giầy Converse màu trắng đen làm anh hai nó thêm nổi bật :
- Nè , làm gì nhìn anh hai ghia thế ?
- Lạ quá thì nhìn chứ sao ...
- Hì , thôi em vô thay đồ đi. Rùi ra đây anh hai sẽ make - up cho .
Nó cũng lẳng lặng đi vào trong restroom , Thành đứng bên ngoài đợi. Anh cũng không biết khi em gái anh mặc đầm sẽ trông như thế nào , mặc dù anh biết nó có dáng của một người mẫu. Cánh cửa restroom mở ra , Thành nhìn lên. Anh không thể nào tin nổi vào mắt mình , nó cứ như là một "thiên thần" đứng trước mặt anh vậy. Tóc của nó giờ đã dài ngang vai ra được một chút nên nhìn nó đã ra dáng một thiếu nữ hơn (hùi trước tóc ngắn hay bị nhầm thành con trai ) :
- Này , sao nhìn ghê thế ? - nó lên tiếng làm Thành bàng hoàng tỉnh dậy.
- Em gái anh hôm nay nhìn xinh ghê .
- Cảm ơn ... - mặt nó hơi đỏ mỗi khi có ai khen nó "xinh".
- Vậy thì ... để anh hai "hoá phép" cho em gái thành "công chúa" của đêm vũ hội này nhé. - nói xong , Thành đẩy nó ngồi xuống ngay bàn trang điểm và bắt đầu làm.
Từng cử chỉ , từng hành động của Thành đều rất có kỹ thuật. Anh làm cẩn thận nhưng cũng rất nhanh. Mới có một tiếng , anh đã make - up cho nó xong :
- Mở mắt ra đi nào. - nó từ từ mở mắt ra. Nó chỉ muốn thét lên nói rằng "Đây không phải tôi !!!" nhưng đó thật sự là nó.
Trong tấm gương bây giờ là một cô gái có mái tóc được uốn quăn nhẹ nhưng được búi ra đằng sau và trên đó còn gắn thêm một bông hoa hồng trắng. Đôi lông mi dài được uốn lên , mắt được trang điểm bằng những màu phấn hồng tím nhẹ nhàng nhưng long lanh , đôi môi hồng hơi đo đỏ cùng làn da trắng tự nhiên đủ làm cho cô gái nổi bật lên hết vẻ đẹp của mình trong ngày hôm nay. Và đương nhiên , vết sẹo đã được Thành dùng phấn làm cho biến mất nên bây giờ , nó thật sự như một người khác :
- Em gái anh xinh quá đi mất thui ! ^O^
- Cảm ơn anh hai ... - nó khẽ nói nhỏ.
- Đâu có gì đâu nè , anh hai đã nói là sẽ làm cho em gái nổi bật nhất ngày hôm nay mà. Thui mang giày vô rùi anh em mình đi. - Thành đưa cho nó một đôi giày gót cao màu trắng bạc , lấp la lấp lánh bởi những kim tuyến được trang trí xung quanh. Nó nhẹ nhàng mang vào và đứng lên , nó đã cao nay còn cao hơn .
- Chúng ta đi thôi , không Ngọc Hoa đợi đấy. - nó nói và đi lướt ngang qua Thành. Thành cũng cười gật đầu và đi theo.
Sân trường hôm nay thật đông vui và nhộp nhịp , mọi người tụ thành từng nhóm nói chuyện rôm rả nhưng sau đó lại im bặt khi thấy Thành và nó bước vào. Cả hai anh em đều có những nét đẹp quyến rũ chết người mà không cần dùng đến dao (tả hơi bị ghê ) :
- Gì mà nhìn dữ vậy ? - nó khó chịu hỏi.
- Tại anh em mình "rạng rỡ" quá nên người ta nhìn ! - Thành nói giọng bông đùa.
- Vậy chắc không phải mình anh em mình đâu. - nó chỉ về hướng Ngọc Hoa đang bước vào.
Ngọc Hoa khoá trên mình bộ đầm màu đỏ nhưng lấp lánh bởi những viên trân châu xung quanh. Ngay kế bên phần eo của bộ đầm là một bông hoa hồng cũng lấp la không kém. Tóc Ngọc Hoa hôm nay được cột chừa ra đằng sau cùng với cái nơ cùng màu với bộ đầm của mình. Cô nhẹ nhàng đi lại chỗ nó và Thành , anh đã bị đơ :
- Hai người tới sớm thế kia à ?
- Ừ , vì có người mời bà đi nên phải đi sớm để đợi. - nó vừa nói vừa liếc nhìn gương mặt đỏ ửng của Thành.
- Bà này thật tình ... - mặt Ngọc Hoa cũng hơi đỏ lên.
- Ngọc Hoa , Băng Băng ... - Nguyệt cất tiếng lên đằng sau. Cả đám quay lại.
Nếu như Băng Băng là màu trắng của sự lạnh giá , Ngọc Hoa màu đỏ cho sự nhiệt tình , thì Nguyệt sẽ là màu xanh da trời hiền dịu. Chiếc áo đầm của Nguyệt được thiết kế cũng thật nhẹ nhàng như chủ nó của nó. Hai bên tay áo hơi phồng phồng nhưng cũng chỉ ngang vai , phần dưới thì được cắt xéo qua một bên nhưng hơi cuốn cuốn vào nhau. Kế bên Nguyệt là Hùng với bộ đồ vest màu xanh đâm hơn một chút. Tóc của cậu cũng được vuốt keo nhưng vuốt ra hai bên :
- Hai người hợp đôi ghê hén ! - Ngọc Hoa chọc chọc.
- A ... - cả Nguyệt lẫn Hùng đều ngượng vì đỏ mặt.
- Hương đâu ? - nó hỏi.
- À ... mình đây. - Hương rụt rè từ đằng sau bước lên.
Có thể nói rằng bốn cô gái của chúng ta mỗi người tượng trưng một mùa trong năm. Nó thì đượng nhiên là mùa đông , Ngọc Hoa là mùa hè , Nguyệt là mùa thu và Hương sẽ là mùa xuân. Bộ cánh màu hồng của Hương tuy không được kiểu cách như của ba cô gái kia nhưng trông nó thật nhí nhảnh và yêu đời. Phần dưới của cáim đầm hơi phùng phùng lên , ngay chỗ eo là một cái nơ nho nhỏ nhưng cũng đính kim cương trên đó. Và bên ngoài bao phủ phần dưới của đầm là một lớp soa rê :
- Vậy ... chúng ta còn thiếu hai tên nữa ... - Thành vừa nói thì từ đằng sau có hai giọng nói vang lên cùng một lúc.
- Tới rồi đây ... - cả đám quay lại , nó ngạc nhiên đến mức không còn gì ngạc nhiên hơn.
Hắn và cả Hoàng Vũ ai cũng nổi bật cả. Hoàng Vũ thì cột một đuôi tóc nho nhỏ đằng sau , còn phần tóc trước thì vuốt lên , cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong , cái áo vest xách nách màu nâu đen bên ngoài cùng với cái quần thụng cùng màu với áo vest. Còn hắn thì nhìn có vẻ hiền lành hơn ba tên con trai này , tóc để suôn thẳng , áo vest chững chạc màu trắng cùng cái caravat cũng màu trắng. Nhìn hắn và nó hợp nhau đến một cách kì lạ :
- Well ... well ... sao hai người ăn mặc giống nhau thế ? Có bàn trước với nhau à ? - Ngọc Hoa trêu chọc.
- Bà im đi , cái áo này đâu phải tôi chọn đâu. - nó quay qua nói lại , Ngọc Hoa giả bộ làm lơ. Nó như muốn tức điên người. Hắn đứng cười nhẹ nhìn nó.
- Cảm ơn ... cậu cũng vậy ... - mặt nó hơi đỏ quay đi. Hắn nhìn thấy được điều đó nên chỉ biết che miệng cười. Hoàng Vũ thấy tình hình không được ổn cho lắm , cậu liền nhào vô hỏi nó.
- Băng Băng , hôm nay Băng Băng chọn ai là bạn nhảy của mình ?
- Nè , tiệc chưa vô mà đã hỏi câu đó rồi. Cậu phải biết lịch sự một chút chứ. - Ngọc Hoa ngăn Hoàng Vũ.
- Không được , tôi chịu đựng không nổi. Chuyện này cũng thay cho việc quyết định tình cảm của Băng Băng dành cho một trong hai người chúng tôi. - Hoàng Vũ nói với sự thẳng thắn. Ngọc Hoa quay qua nhìn nó , nó vẫn bình thản như không.
- Được , muốn tôi trả lời thì tôi sẽ trả lời. - cả đám quay qua nhìn nó kinh ngạc , trừ Thành ra , anh đang mỉm cười vì anh biết "kẻ chiến thắng" của buổi vũ hội này là ai.
- Tôi sẽ chọn ... - nó vừa nói vừa liếc nhìn Hoàng Vũ và hắn. Hắn cũng nôn nóng muốn biết ai là người thật sự may mắn. Hắn cũng rất sợ nếu như hắn bị từ chối nhưng hắn sẽ không sao. Chỉ cần nó được hạnh phúc thì đối với hắn chuyện gì cũng có thể qua được.
- Cậu chọn ai ? - Hoàng Vũ giục.
- Tôi chọn ... Thiên là bạn nhảy của tôi. - nó nói và quay qua nắm lấy tay hắn. Hắn giật mình nhìn nó thì bắt gặp ánh mắt cương quyết của nó.
- Sao ? - Hoàng Vũ không khỏi ngạc nhiên.
- Cậu không nghe rõ à ? Tôi chọn Thiên làm bạn nhảy của tôi. Một phần lý do nhỏ là vì sẽ có người muốn mời cậu nhảy. Còn phần lý do lớn thì ... cậu tự hiểu. - nó kéo hắn đi mà không đợi coi phản ứng của hắn và cả Hoàng Vũ.
- Vậy ... tụi này cũng đi đây. - Hùng nắm tay Nguyệt rồi cả hai người cùng nhau ghé qua những chỗ đông người khác.
- Chúng ta đi thôi Ngọc Hoa. - Thành chìa tay ra.
- Đi à ? Để Hương lại có ổn không ? - Ngọc Hoa nói nhỏ.
- Không sao , cậu ấy biết mình nên làm gì mà ^^. - Ngọc Hoa quay qua nhìn Hương , rồi cũng đặt tay lên tay Thành và đi.
Hương đứng đó , một mình với Hoàng Vũ đang cúi mặt xuống. Cô không biết nên nói gì để làm cậu vui. Tay Hoàng Vũ đang run lên , Hương đi lại , nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu làm cậu giật mình. Hoàng Vũ ngước mặt lên nhìn Hương , một giọt nước mắt chảy dài trên đôi má ửng hồng của cô :
- Sao ... sao cô lại khóc ?
- Thấy người mình thích chẳng lẽ mình không đau ... - Lúc này Hoàng Vũ mới chợt nhớ ra những lời nó nói trước đó. Cậu đang là người mà Hương thích nhưng cậu không biết làm sao để đáp lại vì cậu chưa có gì đặc biệt với Hương.
- Tại sao ... cô thích tôi ?
- Thích một người không cần biết lý do ...
- ...
- Tôi biết Vũ thích Băng Băng ... tôi biết ... tôi không được như Băng Băng ... nhưng tôi sẽ cố hết sức mình để một ngày nào đó ... Vũ sẽ quay lại nhìn tôi bằng một con mắt khác ... - Hương cười , một nụ cười đẹp và tự tin hơn bao giờ hết. Hoàng Vũ chợt thấy lòng mình ấm lại , cậu chợt nắm lại tay của Hương.
- Vậy ... nếu tôi nói .. tôi cho cô một cơ hội ... thì cô có làm hết sức mình không ?
- Đương nhiên là có ! - Hương nhìn Hoàng Vũ với con mắt đầy sự chắc chắn. Cậu cười và đồng ý chọn Hương là bạn nhảy của mình.
Trong lúc đó , nó đã kéo hắn đi một quãng khá xa , nó dừng lại và định bỏ tay hắn ra thì bị hắn nắm giữ lại. Nó hết hồn nhưng rồi sau đó cũng để yên cho hắn nắm lấy :
- Băng Băng nói thiệt cho mình biết đi.
- Nói cái gì ? - nó trố mắt ra nhìn.
- Sao Băng Băng chọn mình ?
- Cậu biết điều này mà.
- Mình muốn nghe Băng Băng nói.
- Gì ?
- Băng Băng nói ra thì mình mới tin.
- Er ................................
- Không nói là mình đi đấy. - hắn quay lưng đi được một bước , nó vẫn không hé miệng. Hắn bước thêm bước thứ hai , nó vẫn im lặng. Hắn quyết định bước đi luôn thì nó nói vọng lớn từ đằng sau.
- TÔI THÍCH CẬU ĐÓ ! - hắn quay lại cười mỉm , còn nó thì cúi mặt xuống vì ngượng.
- Ngước mặt lên cho mình coi nào.
- Thôi ... kì lắm ...
- Gì mà kì ? Ngước lên nào ^^. - hắn nắm lấy hai tay nó. Nó vừa ngước lên thì hắn đã nhẹ nhàng đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào.Nó hết hồn nhưng rồi cũng nhắm mắt đón nhận lấy.
Hắn ôm nó thật chặt trong lòng , nó chỉ biết dựa vào nhưng không nói gì cả :
Pháo bông bắn lên ngay khi tiếng đếm ngược từ số 10 đến số 0 vừa dứt. Cả bốn cặp của chúng ta nhìn lên trong sự hạnh phúc của đêm giáng sinh , nó cũng vậy :